Duyên Anh
Ngủ ngoan, thôi hãy ngủ ngoan
Sáng chưa hạnh phúc đã oan nghiệt chiều Ta trên sầu đạo buồn thiu Mịt mù cõi đến, đìu hiu cõi về Ru em nghiệp chướng não nề Ru anh trái đắng đam mê vừa tàn
Hôm nay là thế của tuổi trẻ dĩ vãng vằng vặc trăng sao, hiện tại hừng hực mặt trời, thời của sư tử trẻ không còn là thời của mèo già. Tuổi trẻ sẽ tạo ra thế. Nhiệt tình, tự phụ, thông minh, kiến thức và lương thiện của tuổi trẻ tạo ra cái thế chiến đấu mới để chiến thắng cộng sản. Nhưng, tuổi trẻ, anh ở đâu, thần tượng của tôi, hy vọng của dân tộc?
Còn nhớ gì đâu lần chuyển trại
Chiếc còng định mệnh buốt sân ga Hút chung điếu thuốc chung hơi thở Chung chuyến lưu đầy chung một toa Bây giờ phương ấy hồng nhan sắc Vó ngựa đã giầy lên chuyện qua Giọt nước mắt nào cho dĩ vãng Cho trời cho đất tận quê xa Giọt nước mắt nào cho dĩ vãng Cho trời cho đất tận quê xa
Sàigòn ra đường không phấn son
Em sợ rừng sâu gỗ giận hờn Chinh phu gió cát nghìn phương lạnh Chinh phụ nào ham chuyện lược gương Sàigòn ra đường không giống ai Tóc mây lớp lớp khói u hoài Mắt chim khuyên đã diều hâu hết Cúi xuống nhìn lên vẫn ngậm ngùi
Ở Z30 D, chúng tôi phải ăn sắn lát. Bạn biết sắn lát chứ? Nông dân hai bên quốc lộ số 1 thuộc phạm vi huyện Hàm Tân trồng khoai mì, thái từng lát mỏng, phơi nắng đầy đường cho khô cứng rồi đóng bao bố nộp thuế nông nghiệp cho nhà nước. Nhà nước bán rẻ cho nhà tù. Nhà tù hầm sắn lát cho tù nhân ăn. Sắn lát ăn với nước muối.
Tôi có kinh nghiệm này: Cái tĩnh là sự đầy đọa linh hồn, cái động là sự đầy đọa thể xác. Cả hai cộng lại thành một hình phạt của thù hận mà người cộng sản đã tự hào tuyết hận tôi, tuyết hận một nhà văn chống đối họ bằng tư tưởng và chữ nghĩa. tiếng nói của sự thật là tiếng nói Việt Nam viết bằng chữ Việt Nam . Thế giới không biết nghe tiếng Việt Nam, không biết đọc chữ Việt Nam.
Người ta khóa tay phải của tôi vào tay trái ông Tường, chân cũng thế, bằng hai chiếc còng số 8 made in USA. Giả từ Sa Ác. Giả từ một nơi chốn đã làm vàng ửng nỗi ngậm ngùi của tôi. Giả từ con dốc dài thoai thoải gánh nước leo lên thót bụng, oằn vai. Giả từ hầm phân nhung nhúc hàng tỉ con dòi. Giả từ gốc cây. Giả từ gò mối.
Họ yêu cầu tù nhân hồ hởi phấn khởi chào mừng năm mới, không nhớ gia đình, phải cười vui bầy tỏ thiện chí lao động. Tù nhân cả trại không thể cười nổi. Vì các bạn tù. người chết, người chờ chết, người rên rỉ vết thương ở bệnh xá. Vệ binh dí súng vào ót các tù nhân cưỡng bức họ cười, vỗ tay và hát bài “Như có bác Hồ trong ngày vui đại thắng”. Tù nhân bèn cười đủ kiểu. đủ lối.
Con gián thương anh ngậm đầy oan khổ
con thạch sùng nhìn anh tư lự con muỗi cong lưng chích còng xích ngục tù con chuột gặm cửa sắt cachot Em yêu dấu thấy chưa lòng trắc ẩn |