Trần Dạ Từ
Đêm biếc cành soan, thơm giấc mơ
Đầu hiên hoa trắng nở bao giờ Em mười sáu tuổi trăng mười sáu Áo lụa phơi buồn sân gió xưa Lòng nhớ lòng thương lòng ngại ngùng Bây giờ tôi cách núi xa sông Bài thơ từ thủa trăng mười sáu Mười sáu trăng chờ em biết không
Chúng ta đã chia lìa.
Chúng ta bị tước bỏ, bị bôi xoá Lần cuối, khi quay đi trong xiềng xích Em nhớ mà. Chúng ta cùng thấy nhau Hòn đá cổ sơ sần sùi trong mắt nhìn mỗi đứa.
Tặng cho em cuộc chiến hung tàn
Trên quê hương của bao nhiêu bà mẹ Nơi đồng bào ta ăn bom đạn thay cơm Nơi lá chuối khô được nối làm khăn tang Vẫn không đủ để chít đầu con trẻ Tặng cho em ròng rã hai mươi năm Hai mươi năm bảy ngàn đêm đại bác
Lần đầu ta ghé môi hôn
Những con ve nhỏ hết hồn kêu vang Vườn xanh, cỏ biếc, trưa vàng Nghìn cây phượng vỹ huy hoàng trổ bông. Trên môi ta, vạn đóa hồng Hôn em trời đất một lòng chứa chan Tiếng cười đâu đó ròn tan Nụ hôn ngày ấy miên man một đời
Thủa làm thơ yêu em
Trời mưa chưa ướt áo Hoa cúc vàng chân thềm Gió mây lưng bờ dậu Thủa làm thơ yêu em Cả dòng sông thương nhớ Cả vai cầu tay nghiêng Tương tư trời thành phố
Ðoàn xe bít bùng vừa ngừng đầu ngõ
Trông sắt cùm lấp ló, lòng gọi lòng hối hả Ném lên. Ném lên. Ném lên nữa Từng điếu thuốc. Từng lát đường Ném lên. Ném lên. Ném lên nữa Từng gói bắp. Từng vắt cơm Ném cả gánh hàng rong. Ném tràn như nước mắt Ném hết. Ném hết. Ném cho người đi đầy
Lòng ta ở với người
Người thật thà bị lừa dối Người trung trinh bị phản bội Người tín nghĩa bị bỏ rơi Người vô tội bị săn đuổi Người ngây thơ bị vùi dập Người ơi đây lòng tôi sôi sục bài hát
Đuổi bắt trên đồi cao
Trời mưa dầm gío rét Hai đứa níu kéo nhau Té lăn cù tưởng chết Tỉnh dậy dưới chân đồi Ruộng ngô ai ngào ngạt Chạy khắp ruộng tìm coi Nào ngờ em trốn mất
Tôi không biết giờ này em ra sao
Có lượm lại đủ lũ con cái tan tác không Tôi không biết giờ này chúng thế nào Em có gì để ăn, cho chúng ăn Em có cách gì để thở, cho chúng thở Em còn chỗ nào để nương náu, tạm bợ |